PHÂN TÍCH TRUYỆN CÔ BÉ BÁN DIÊM CỦA AN

Đề bài: phân tích truyện ngắn "Cô nhỏ bé bán diêm" của An-đéc-xen.Để làm được đề tài này thì Đọc tài liệu xin lưu ý với các em một vài vấn đề sau:

Nội dung cần xem xét khi đối chiếu truyện ngắn cô bé nhỏ bán diêm


1. Nội dung chính của truyện ngắnBa phần:Phần một: “Rét dữ dội, tuyết rơi”… lúc này đôi bàn tay đang cứng đờ ra.Phần hai: “Chà! giá chỉ quẹt một que diêm…” Họ đang về chầu Thượng đế.Phần bạ: “Sáng hôm sau…” những nụ cười đầu năm.Phần hai chia thành 5 đoạn:- bôi que diêm trang bị nhất: Em tưởng như đang ngồi trước lò sưởi bằng sắt… tỏa ra khá nóng dịu dàng.- trét que diêm sản phẩm công nghệ hai: Bàn nạp năng lượng đã dọn và gồm cả một con ngỗng quay.- trét que diêm lắp thêm ba: Em thấy hiển thị một cây thông Nô-en với hàng vạn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi.- bôi que diêm vật dụng tư: Em chú ý thấy cụ thể là bà em sẽ mỉm mỉm cười với em.- Quẹt toàn bộ những que diêm còn lại: Em thấy nhì bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi…2. Thực trạng của cô bé bán diêm- trả cảnh: gia đình nghèo, người mẹ mất, người cha túng bấn và tàn nhẫn, em phải bán diêm đổ tìm sống, nếu không bán được không nhiều bao diêm, hay không ai ba thí cho một đồng xu nào rước về; nhất định là phụ thân em đánh em.- thời hạn và ko gian: Em đi lang thang trê tuyến phố trong tối giao thừa, giữa trời đông giá rét. Bông tuyết dính đầy trên mái tóc dài xõa thành lừng búp trên sườn lưng em. Nó trọn vẹn tương bội nghịch với cảnh no đủ êm ấm của đa số người: cửa sổ mọi nhà rất nhiều sáng rực ánh đèn sáng và trong phòng sực nức mùi hương ngỗng quay.
3. Số đông mộng tưởng của Cô nhỏ nhắn bán diêm- những mộng tưởng của cô nhỏ bé qua các lần sứt diêm (thấy lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en, tín đồ bà, hai bà cháu cất cánh đi) lần lượt ra mắt thật vừa lòng lý, phù hợp với những điều khát vọng của em: được sưởi ấm, được nạp năng lượng ngon, được đi chơi, được yêu thương yêu, xong mọi lo lắng buồn khổ.-> đông đảo mộng tưởng của cô bé nhỏ qua những lần bôi diêm đều liên tưởng tới cái trong thực tế mà em ước muốn một cách chân thật nhất.4. Đưa ra cảm giác về Cô nhỏ xíu bán diêm- vào phần kết của chuyện, tử vong của cô bé xíu vì nghèo khổ, vì chưng đói rét khiến cho người đọc xót xa. Nhưng mặt khác, cái chết đó trở yêu cầu thanh thản qua hình hình ảnh đôi má hồng cùng đôi môi mỉm cười cợt như em cũng đang tận thưởng lấy những thú vui của ngày đầu năm.- Truyện Cô bé bán có tác dụng ta xúc hễ sâu sắc, thông qua đó ta cũng cảm nhận thâm thúy việc xây dựng một cuộc sống đời thường ấm lo cho toàn bộ mọi người, nhất là những em bé nhỏ có số phận xứng đáng thương.

Văn mẫu phân tích truyện ngắn Cô bé xíu bán diêm

Bài văn phân tích truyện ngắn Cô bé xíu bán diêm số 1
Câu chuyện về tử vong thương tâm của em bé nghèoAn-đéc-xen là nhà kể chuyện cổ tích khét tiếng của trái đất phương Tây. Ngoài việc sưu tầm ông còn sáng tạo. Cô bé nhỏ bán diêm là một trong sáng tác độc đáo, một mẩu truyện cổ tích về thời hiện đại, thể hiện tài năng kể chuyện bậc thầy của ông. Thời tiến bộ ở đây chính là thời đại mà người sáng tác sống, thời đại mà con người đã biết sản xuất và áp dụng diêm, con fan biết đi lại bởi những cỗ xe tuy vậy mã, biết tổ chức đón giao thừa với hầu hết cây thông Nô-en lộng lẫy. Mẩu chuyện Cô bé nhỏ bán diêm nhắc về xóm hội ấy, đề cập lại tử vong thương tâm của một cô bé nghèo khổ.Mở đầu câu chuyện, tác giả trình làng một bối cảnh khắc nghiệt và khác thường. Tương khắc nghiệt chính vì "trời đã buổi tối hẳn" nhưng mà "tuyết rơi" không ngừng, và "rét dữ dội". Kì cục là vì: "Đêm nay là tối giao thừa" nghĩa là một thời điểm đặc biệt quan trọng đối cùng với mỗi gia đình và so với mỗi người. Đêm giao thừa ở đâu cũng vậy, hầu hết là thời gian mà năm cũ với những bi quan vui lẫn lộn lùi vào vượt khứ và 1 năm mới với những hi vọng tràn trề đang chờ đón mọi người được mở ra. Nhưng mà đêm giao thừa ngơi nghỉ phương Tây rất rét, vì từ bây giờ đang thân mùa đông. Khắp khu vực đầy tuyết phủ, khắp địa điểm đầy giá lạnh. Ấy cầm mà trong cái mát mẻ đó, trong cái đêm giao thừa đó "một em gái bé dại đầu trần, chân đi đất, đang dò dẫm trong đêm tối". Em nhỏ xíu đi đâu vậy? Em nên đi cung cấp diêm bởi vì "nếu không bán tốt ít bao diêm, hay không ai bố thí cho 1 đồng xu nào" thì "em chẳng thể nào về nhà", bởi lẽ lúc ấy "nhất định là cha em sẽ đánh em". Cũng chính vì từ khi "Thần Chết đang đi vào cướp bà em đi mất, tài sản tiêu tan, và mái ấm gia đình em đã đề nghị lìa nơi ở xinh xắn gồm dây ngôi trường xuân bao quanh, nơi em đang sống hầu hết ngày váy ấm, để mang đến chui rúc vào một xó tối tăm, luôn luôn luôn nghe đa số lời nhiếc mắng chửi rủa". Không chỉ có vậy "ở nhà cũng rét vắt thôi. Phụ thân con em sống trên gác liền kề mái nhũ vã dù rằng đã nhét giẻ rách rưới vào những kẽ hở béo trên vách, gió vẫn thổi ríu vào vào nhà". Vậy nên em bé xíu bán diêm này là 1 trong những em bé bỏng có yếu tố hoàn cảnh nghèo khổ.
Em nhỏ xíu đáng thương vô danh này hệt như kẻ lạc loài, độc thân trên mặt khu đất đầy tuyết phủ. "Em nuốm kiếm một nơi có không ít người qua lại. Nhưng mà trời lạnh quá, khách hàng qua đường đầy đủ rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời kính chào hàng của em cả". Vì vậy "suốt ngày em chẳng bán được gì cả với chẳng ai cha thí mang đến em chút đỉnh. Em bé xíu đáng yêu thương vẫn bụng đói cật rét lang thang trên đường". Em đi bên dưới trời mưa tuyết tới mức: "bông tuyết bám đầy trên mái tóc nhiều năm xõa thành từng búp trên sống lưng em, em cũng không để ý" và những người dân qua mặt đường cũng ko ai cân nhắc một đứa trẻ đang bị tuyết tủ dần dần. Chắc hẳn rằng là em đã đi trong mưa tuyết bởi thế rất lâu. Giờ đây em không thể đi được nữa. "Em ngồi nép vào một góc tường thân hai ngôi nhà, một chiếc xây lùi vào chút ít". Đó là một trong nơi nhưng mà ai đi qua cũng cần tránh nhưng cũng buộc mọi bạn phải chú ý. Em bé nhỏ ngồi khu vực đó với mong muốn sẽ có người chăm chú đến em, đã có người mua diêm mang đến em. Bao phủ em "cửa sổ đa số nhà số đông sáng rực ánh đèn và vào phố sực nức mùi ngỗng quay". Mùi hương ngỗng quay nói em "đêm nay là đêm giao thừa". Mùi hương ngỗng con quay còn đề cập em nhớ tới thời kỳ ấm cúng của mái ấm gia đình em trước đây. Còn bây giờ em vẫn ngập chìm trong tuyết lạnh. "Em thu đôi bàn chân vào người, nhưng mọi khi em cảm giác rét buốt hơn". "Lúc này đôi bàn tay của em nhỏ xíu bán diêm tội nghiệp "đã cứng đờ ra". Em nhỏ xíu nghĩ tới vấn đề đánh diêm nhằm "hơ ngón tay". Với "em tấn công liều một que". Ngọn lửa bùng cháy trong đêm giao thừa giá chỉ lạnh, mang về cho em một niềm vui. "Ngọn lửa thuở đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên xung quanh que gỗ, sáng chói trông cho vui mắt". Em nhỏ nhắn hơ bàn tay mát mẻ trên ánh lửa nhỏ tuổi nhoi của que diêm nhưng mà tưởng tượng rằng em đang ngồi trước một chiếc lò sưởi chỗ đó sẽ "tỏa ra một hơi nóng vơi dàng". Nhưng lại đây chỉ là một điều mong muốn chỉ là một trong những điều mộng tưởng. Bởi lẽ "em vừa xoạc chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất". "Em xấu thần từ đầu đến chân và bỗng dưng nghĩ ra rằng phụ vương em đã giao mang đến em buôn bán diêm". Thật đặng bi thương biết bao vị giữa ước mơ và hiện thực là một khoảng cách xa vời. Một chiếc lò sưởi trong đêm đông giá chỉ rét một mái nhà ấm cũng sống thọ là mong mơ, là khao khát của em bé.
Cùng với loại rét, dòng đói cũng hiện về. Que diêm vật dụng hai "cháy với sáng rực lên". Que diêm cho em thấỵ: "bàn ăn uống đã dọn, khăn trải bàn bàn trắng tinh, bên trên bàn toàn chén bát đĩa sứ quý giá, và bao gồm cả một con ngỗng quay. Dẫu vậy điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía em bé". Thật thu hút biết bao. Một bữa ăn vừa ngon vừa sang giành riêng cho em cũng chính vì em đói lắm rồi, tuy vậy bữa ăn đó cũng chỉ là mong mơ, mộng tưởng. Chính vì như thế khi que diêm vừa tắt thì "thực tế đã cố cho mộng mị: chẳng có bàn nạp năng lượng thịnh soạn làm sao cả, chỉ bao gồm phố xá vắng vẻ teo, giá buốt buốt, tuyết lấp trắng xóa, gió mùa vi vu với mấy bạn khách qua đường quần áo yên ấm vội vã đi đến những nơi hứa hẹn hò, hoàn toàn hững hờ với cảnh nghèo khó của em bé bỏng bán diêm". Kề bên em bây giờ chỉ có đói với rét, với để chống lại em dùng ánh nắng và hơi nóng của que diêm. Trong ánh sáng ngắn ngủi của que diêm, em tưởng tượng ra gần như thứ bản thân cần, em tạo ra thế giới cho riêng em, bởi lẽ vì gió rét rào cản mọi người đến cùng với em, mẫu đói cũng chống cản những người khác mang đến với em, trước khía cạnh em tương tự như sau lưng em chỉ từ lại "những bức tường dày đặc và lạnh lẽo". Những tường ngăn câm lặng, hồ hết bức tường chần chừ nói do bao gồm con người tạo ra để bịt chở cho người này với để tạo nên sự cách ngăn với những người khác.
Em bé nhỏ còn lại một mình trong cái thế giới của em, trái đất đó bị tuyết trắng và đêm black bao phủ. Để xua đi màn đêm cùng giá rét, "em nhỏ xíu quẹt que diêm trang bị ba". "Em thấy hiện ra một cây thông Nô-en", "cây này béo và trang trí lộng lẫy" với "hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lung linh trên cành cây xanh tươi, và không hề ít bức tranh màu sắc rực rỡ"... Cây thông Nô-en gợi lưu giữ một truyền thông khuyến mãi ngay quà và suy nghĩ trẻ em của phong tục phương Tây, nhưng chắc hẳn rằng câu chuyện về ông già Nô-en cũng chỉ là một trong những huyền thoại xa thẳm còn vào thực trên em bé bán diêm còn đã ngập chìm trong tuyết lạnh. Em cũng chẳng cần tới những món xoàn của ông già Tuyết nữa cùng vì tuyết và giá giá quanh em đã quá quá rồi. Que diêm thứ tía cũng tắt. Sự sống của nó cũng thừa ngắn ngủi. Nó ko xua đi được màn đêm, tuy thế màn tối không chiến thắng nổi nó. Que diêm tắt thì tất cả những ngọn nến nhưng cô bé xíu bán diêm thấy trên cây thông Nô-en cũng "bay lên, bay lên mãi rồi trở thành những ngôi sao 5 cánh trên trời". Lúc đó em nghĩ tới loại chết, bởi vì bà em, "người nhân từ độc nhất đối với em" hay nói: "Khi gồm một bởi vì sao đổi ngôi là bao gồm một linh hồn bay thăng thiên với Thượng đế". Nhưng thật bi thảm vì bà em đã bị tiêu diệt từ lâu. Dẫu vậy cũng không hề gì bởi những người đang sống không người nào nghĩ về em, không người nào nghĩ đến em thì em đi tìm kiếm nguồn an ủi nơi fan bà yêu thương quý. Và nắm là em trét diêm. "Em thấy ví dụ là bà em đang mỉm cười với em", "em reo lên" cùng van xin bà "cho cháu đi với", "cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân, cho con cháu về cùng với bà. Chắc bạn không phủ nhận đâu.
Thật đau khổ xiết bao lúc em bé bỏng bán diêm bị làng mạc hội quăng quật rơi, không để ý trong tuyết phủ đã quyết phủ nhận cuộc sống, quyết trọng điểm tìm về trái đất bên kia. Trong nhân loại của những người dân sống em không tồn tại chỗ đứng, không tồn tại điều kiện để sống. Bởi vì lẽ chỉ cần bán được vài bao diêm thôi cũng đủ đem về cho em cuộc sống, mà lại cả cái nhân loại đi xe song mã ấy, cả cái thế giới nấp sau hầu hết cánh hành lang cửa số sáng rực ánh đèn sáng ấy "chẳng ai đoái hoài mang lại lời xin chào hàng của em". Không tiếp xúc được với quả đât những tín đồ đang sống, em bé nhỏ bán diêm tìm cách xác lập côn trùng quan hệ tiếp xúc với bà em "Em quẹt toàn bộ những que diêm sót lại trong bao nhằm níu bà em lại". Tác dụng là "Chưa lúc nào em thấy bà em to mập và đẹp mắt lão như thế này. Bà cụ cầm tay em, rồi nhì bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét buồn bã nào đe dọa họ nữa".Em nhỏ xíu đã bị tiêu diệt một giải pháp thê lương bởi vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang vào nó sức khỏe tố cáo làng hội. Mặc dầu người ta nhận thấy trong xó tường "một em bé gái có đôi má hồng cùng đôi môi sẽ mỉm cười. ở kề bên "một bao diêm đã đốt không còn nhẵn" thì những người đang sống và làm việc cũng quan yếu nào hiểu rằng "những chiếc kỳ diệu mà lại em nhỏ nhắn đã trông thấy, tốt nhất là cảnh huy hoàng thời điểm hai bà cháu cất cánh lên để đón những niềm vui đầu năm'. Bởi vì những fan đó xung quanh việc thực hiện cái đói, cái thời tiết lạnh lẽo để chế tác sự chống cách của mình với em bé xíu thì họ còn xây đắp những bức tường hoặc hữu hình hoặc vô hình để tạo sự ngăn cách mới giữa họ và em bé. Họ không tồn tại quyền được chú ý thấy, được tận thưởng những gì do mộng tưởng của em sinh sản ra. Chính vì em ở trong về một trái đất khác. Tử vong của em bé xíu còn là sự việc phê phán lối sinh sống ích kỷ, co cụm, chỉ biết mình của trái đất hiện đại. Đó là sự cảm thông sâu sắc trong phòng kể chuyện kĩ năng Anđecxen.
*
Bài văn phân tích truyện ngắn Cô bé bán diêm số 2

Cô nhỏ nhắn bán diêm là trong những con fan khốn thuộc của làng hội

An-đéc-xen một công ty văn chắc hẳn rằng không còn lạ lẫm gì đối với nhiều người. Đây là một nhà văn của Đan Mạch với mọi tác phẩm truyện ngắn, truyện thiếu hụt nhi gắn sát với tuổi thơ cắp sách đi học của từng người. Ông sinh ra trong một mái ấm gia đình nghèo khó. Chính từ sự nghèo nàn với những nỗ lực vươn lên. Thuộc với năng khiếu sở trường viết văn ông đã cho ra đời những nhà cửa truyện cực kì đặc sắc.Trong kia truyện ngắn “Cô nhỏ xíu bán diêm” nói theo một cách khác là một thắng lợi để đời của ông. Đây là một trong những tác phẩm nói tới số phận xấu số của một cô bé túng bấn trong xã hội tư bản đương thời. Công trình cũng toát lên những quý hiếm nhân văn hết sức sâu sắc.Một cống phẩm với cha cục cụ thể gồm tía phần chính. Phần đầu tiên nói về thực trạng khó khăn, khốn cùng của cô nhỏ xíu bán diêm. Phần sản phẩm hai kể về hồ hết lần trét diêm với mọi hình hình ảnh hiện lên vào trí tưởng tượng của cô ý bé. Phần máy ba nói tới cái bị tiêu diệt đầy thương cảm của cô nhỏ xíu bán diêm trong đêm ướp lạnh giá.
Trong dòng đêm giao thừa, đáng lý ra gần như đứa trẻ bắt buộc được đoàn tụ cùng gia đình. Cùng bố mẹ để nghênh tiếp một cái năm mới tết đến với bao lời chúc xuất sắc đẹp, với những khoảng thời gian rất ngắn ngập tràn hạnh phúc. Cơ mà không trong mẫu tiết trời lanh tanh đó 1 mình em “cô nhỏ xíu bán diêm” ko cha, không mẹ, không người thân vẫn chân trần, trong chiếc váy mỏng tanh rách bung, bụng đói cồn cào vẫn thủng thẳng lần dò trong trơn tối.Xung xung quanh là bầu không khí tràn đầy êm ấm của sổ mọi nhà rất nhiều sáng rực đèn với mùi ngỗng tảo thơm phức. Những hình hình ảnh gợi ghi nhớ lại những ngày mon năm xưa khi được đón giao thừa mặt bà nội trong căn nhà xinh xắn tất cả cây thường xuân bao quanh. Ở đây tác giả đã sử dụng biện pháp đối lập tương phản để gia công nổi nhảy tình cảnh hết sức tội nghiệp của cô bé.Em đang rét và có lẽ càng rét rộng khi thấy phần nhiều nhà sáng sủa rực đèn. Chẳng bao gồm điều gì xuất sắc đẹp đang chờ cô bé xíu ngoài loại xó xỉnh buổi tối tăm, lạnh mướt. Các lời mắng chửi của người cha thô lỗ cộc cằn. Rất nhiều lần đón giao vượt năm xưa vui vẻ thuộc bà và mẹ đã đi đến dĩ vãng. Tai ương đã làm cho mái ấm gia đình cô tung nát.
Giữa đêm giao thừa giá buốt buốt cô bé bỏng lủi thủi 1 mình với mẫu giỏ đựng diêm. Thời gian em ngồi nép vào chiếc bức tường kia cũng chính là lúc đầy đủ khao khát cháy bỏng bùng lên vào trái tim nhỏ bé ấy. Đôi bàn tay em cứng đơ vì lạnh em mong muốn được sưởi ấm bằng một que diêm và cuối cùng em cũng tiến công liều và quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là tinh tế ngọn lửa thuở đầu xanh, dần dần mất tích đi, trắng ra, rực hồng lên xung quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt. Thật là thoải mái và dễ chịu đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa, bên tay núm diêm ngón sự nắng nóng bỏng lên.Em vừa choãi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất, em ngồi đó chú ý que diêm vẫn tàn hẳn. Em xấu thần toàn bộ cơ thể và suy nghĩ rằng thân phụ em sẽ giao cho em đi bán diêm đêm nay về nhà thế nào cũng bị ăn mắng. Em trét que diêm thiết bị hai, diêm cháy với sáng rực lên, bức tường như biến thành một bức tường vải màu.Em chú ý thấu vào tận trong công ty bàn ăn đã dọn,khăn trải bàn white tinh. Bên trên bàn toàn đĩa bởi sứ cực hiếm và bao gồm cả một nhỏ ngỗng quay nhưng mà điều lạ mắt là nhỏ ngỗng nhảy ra khỏi đĩa và sở hữu cả dao ăn, tiến về phía em. Đáng buồn thay gần như hình ảnh đó chỉ hiện lên trong khoảnh khắc khi lửa tắt bao phủ em là một trong những màu đen tối mịt. Chỉ còn lại đông đảo màn sương đêm lạnh buốt, loại đói tung rời cùng đáng sợ hơn hết nỗi cô đơn không có ai chia sẻ.
Không bán được bao diêm nào, trời vẫn lạnh lẽo lẽo. Nhưng sự sáng sủa vẫn vào em, và đầy đủ tưởng tượng phong phú trong trọng tâm trí của một đứa trẻ con thơ vào em vẫn trỗi dậy. Em mong mỏi có một cây thông Nô-en. Cùng em sẽ quẹt que diêm thứ cha và một cây thông Nô-en trang hoàng long lanh với hàng vạn ngọn nến sáng rực đã hiển thị trong trí óc em.Và em quẹt thêm 1 que diêm nữa cùng thấy được một tia nắng xanh ấm cúng tỏa ra xung quanh, bà của em đã hiện ra mỉm mỉm cười với em và em reo lên “cho cháu đi với”. Đến lúc que diêm tắt mọi thứ lại tối tăm mát mẻ trở lại.Kết thúc câu chuyện là việc đối lập thân cảnh đời mừng thầm và mẫu chết ai oán của cô nhỏ nhắn bán diêm. Sáng sau tuyết đang phủ bí mật mặt đất. Tuy thế mặt trời lên,trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh hợt mọi tín đồ vẫn vui vẻ thoát khỏi nhà. Vào buổi sáng mát mẻ ấy tại một xó tường người ta thấy một em nhỏ nhắn gái có đôi má hồng với đôi môi sẽ mỉm mỉm cười em đã chết vì chưng giá giá buốt trong tối giao thừa.Trong cái xã hội tư bạn dạng nghiệt ngã đó, đâu tất cả chỗ mang lại tình thương trong số những con người xa lạ nhau. Làng mạc hội bên cạnh đó là một sự hững hờ với những số phận bi thương. Cô bé xíu bán diêm là một trong những con bạn khốn thuộc của làng hội đó.
Em nhỏ nhắn gái ấy đơn vị nghèo, không cha mẹ mẹ, bà vừa mất, bố sai đi phân phối diêm kiếm từng đồng xu nhỏ dại độ thân. Suốt một ngày dài cuối năm, cho tới đêm giao thừa, em chẳng bán tốt bao diêm nào. Vừa đói, vừa rét, em bé thu bản thân lại vào xó tường của một tòa nhà bự để... ước ao, mơ tưởng. đều khát vọng tuổi thơ ấy cứ sáng lên, sáng lên rất đẹp đẽ, kì ảo làm thế nào và gian khổ làm sao!. Biểu đạt điều này, nhà văn đang xây dựng rất nhiều hình hình ảnh đối lập, thực tế và mộng tưởng, mộng tưởng và thực tế cứ đan cài vào nhau, tranh chấp cùng với nhau, lôi cuốn người đọc...Phần bắt đầu tác phẩm nói rõ cảnh ngộ éo le của cô bé bỏng bán diêm cùng với những chi tiết đối lập rõ rệt : "Trời đông giá rét, tuyết rơi", tuy nhiên "cô nhỏ xíu đầu trần, chân đất" bước đi. Ngoài đường lạnh buốt và tối đen, tuy thế "cửa sổ những nhà đều sáng rực ánh đèn". Cô nhỏ xíu "bụng đói", một ngày dài chưa ẩm thực ăn uống gì, cơ mà "trong phố sực nức mùi hương ngỗng quay"... Những chi tiết tương bội phản đó khiến cho người đọc thấy cảnh ngộ em nhỏ nhắn thật tội nghiệp, đáng thương. Loại rét, cái đói, công việc kiếm sống giầy vò, đày đọa em. Em vẫn rét, sẽ khổ, có lẽ rằng càng lạnh khổ hơn khi thấy phần đa nhà rực ánh đèn. Em sẽ đói, có lẽ rằng càng đói hơn khi ngửi thấy hương thơm ngỗng tảo sực nức... Đi vào đoạn trích vào sách giáo khoa, từ bỏ câu mở màn "Cửa sổ phần nhiều nhà gần như sáng rực ánh đèn..." mang lại câu "... đôi tay em đã cứng đờ ra", fan đọc thấy tức thì tình cảnh khốn cạnh tranh của cô bé.
Năm xưa, "khi bà nội hiền lành của em còn sống", "em được đón giao thừa trong tòa nhà xinh xắn... Gồm dây trường xuân bao quanh, em sẽ sống hầu như ngày váy ấm". Tiếng đây, giữa tối giao quá này, "em ngồi nép trong một góc tường, thu đôi chân vào người, mỗi khi càng thấy giá hơn"... Đây cũng là hai hình ảnh tương phản, trái lập giữa lúc này và thừa khứ. Trước kia, cô bé nhỏ được sống niềm hạnh phúc bao nhiêu thì bây-giờ bơ vơ, côi cun cút bấy nhiêu. Cả nhà, chỉ gồm bà là người yêu dấu em nhất, là nơi dựa tinh thần kiên cố nhất giờ không thể nữa. Trước kia, đêm giao thừa, em được chơi nhởi quây quần trong nhà, giờ đồng hồ em phải bơ vơ kế bên phố kiếm sống. Mường tưởng hình hình ảnh cô nhỏ xíu bán diêm côi cút, đói khổ giữa đêm giao thừa, ta bỗng dưng thấy nhớ mấy câu thơ trong bài xích Mồ côi của Tố Hữu:Con chim non rũ cánhĐi tìm kiếm tổ bơ vơQuanh nẻo rừng hiu quạnhLướt mướt dưới dòng mưa.Cảnh ngộ em bé Đan Mạch trong tối giao quá vẫn phải đi kiếm sống tuy có khác cảnh ngộ em nhỏ nhắn Việt phái mạnh mồ côi tra cứu mẹ, dẫu vậy đọc văn, nhớ lại thơ, hình dung thân phận hai kiếp fan thơ đần ấy, ai nhưng chẳng óc lòng, rớm lệ !
Phần sản phẩm công nghệ hai của câu chuyện, tự câu "Chà ! giá chỉ quẹt một que diêm..." đến "Họ đang về chầu Thượng đế", nhắc về rất nhiều lần cô bé bỏng quẹt diêm đốt lửa, đốt sáng lên số đông ước mơ, khát vọng. Ở phần này, phần lớn hình hình ảnh đối lập, tương phản càng lúc càng gay gắt, thực tế và mộng tưởng, cuộc đời và ảo ảnh cứ sóng đôi hiển hiện, đan cài, tranh chấp nhau, cao dần lên, bay cao lên... Cô nhỏ xíu quẹt que diêm máy nhất: diêm sáng rực như than hồng. Em tưởng như "đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt bao gồm hình nổi bằng đồng đúc bóng nhoáng... Lửa cháy nom đến vui mừng và toả ra tương đối nóng vơi dàng". Nhưng, em vừa doạng chân ra thì "lửa vụt tắt, lò sưởi đổi mới mất". Thú vui của em cũng vụt tắt.Em lần thần nghĩ đến trọng trách bán diêm và lời thân phụ quở mắng. Cô bé bỏng quẹt que diêm thứ hai: "Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Bàn ăn uống đã dọn, khăn trải bàn bàn white tinh, trên bàn toàn chén bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một bé ngỗng quay... Ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và có cả dao ăn, phuốc-sét cắn trên lưng, tiến về phía em bé". Nhưng mà diêm vụt tắt.
Trước khía cạnh em chỉ từ là đều bức tường rầm rịt và lạnh lẽo lẽo. Phố xá vắng teo. Mấy tín đồ khách qua con đường vội vã hoàn toàn thờ ơ với em. Em nhỏ bé cố tìm kiếm lại ngọn lửa để liên tục sưởi ấm, xua đi bóng tối và giá chỉ lạnh. Em sứt que diêm máy ba: Một cây thông Nô-en hiện lên, "Cây này bự và trang trí lung linh hơn cây thông cơ mà em đã có thấy năm kia qua cửa kính một lái buôn giàu có. Hàng chục ngàn ngọn nến sáng rực...". Tuy nhiên diêm lại vụt tắt. Toàn bộ các ngọn nến bay lên, bay lên mãi, rồi biến thành những ngôi sao sáng trên trời.Từ lần trét diêm lắp thêm nhất, đến lần vật dụng hai, thực tế đã xoá nhoà đi mộng tưởng của em bé. Nhưng mang đến ngọn nến thứ tía thì bên cạnh đó mộng tướng sẽ vươn dậy, nạm vượt lên phía trên thực tế. Vày thế, sau khi diêm tắt, em nhỏ nhắn thấy toàn bộ các ngọn nến bay lên, biến thành những ngôi sao sáng trên trời. Ngoài ra em bé nhỏ đang ngước đầu quan sát sao trời, rồi lưu giữ tới người bà thân yêu. Em ngay tức khắc quẹt luôn que diêm thứ bốn thì... Bà em hiện tại lên. Em vui vẻ reo lên, nói chuyện với bà, xin bà cho đi theo..."cho con cháu về với bà". Hoàn toàn có thể đến phút này, cô nhỏ nhắn tội nghiệp ấy đã sức tàn, lực kiệt dan" gục xuống cạnh tường ngăn giá buốt. Em lịm dần, lịm dần và trôi vào vào một niềm mơ ước đẹp. Diêm vụt tắt. Anh sáng, hơi nóng vụt tắt, "ảo ảnh" trở nên mất. Dẫu vậy em bé nhỏ bừng tỉnh, như ngọn lửa trước lúc tắt hẳn đang sáng loé lên. Nỗ lực là cô nhỏ bé quên hết mọi thực tế phũ phàng, quên trọng trách bán diêm, quên sự mắng mỏ mắng của cha.
Những que diêm sản phẩm công nghệ năm, thứ sáu, thiết bị bảy... Và toàn bộ những que diêm vào bao được đốt sáng lên, nối ánh sáng, phát sáng như ban ngày. Em bé thực sự được sống trong một niềm mơ ước kì diệu. Em thấy "bà em to mập và rất đẹp lão... Bà cụ cố gắng lấy tay em, rồi nhì bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, khổ sở nào đe doạ họ nữa...". Rõ ràng, những lần quẹt diêm, đốt lửa là một trong lần cô bé nhỏ đói khổ kia mong mơ, khát vọng. đều ước mơ của em thật đơn giản và giản dị và ngây thơ, nối liền với tuổi thơ trong sạch và nhân từ của em. Em ước mong có cuộc sống thường ngày vật chất đầy đủ, được hưởng đa số thú vui tinh thần, được sinh sống trong hạnh phúc gia đình ấm êm, được bà - người thân trong gia đình yêu tốt nhất - chăm sóc, chiều chuộng. Đó cũng là phần đông ước mơ khát vọng thiết yếu đáng, muôn đời của những em nhỏ bé nói riêng với của con người nói chung. Biểu đạt khát vọng, cầu mơ của một em nhỏ xíu cụ thể trong mẩu chuyện này, nhà văn Đan Mạch ấy hẳn sẽ cháy lòng ước ao muốn các em bé và phần đông người, trước hết là những kiếp bạn đói khổ, vượt qua được những thực tiễn phũ phàng nhằm vươn tới cuộc sống đời thường ấm no, hạnh phúc, bao gồm miếng nạp năng lượng no đủ, tất cả áo ấm, được yêu thương thương, siêng sóc. Mỗi lần em bé xíu quẹt diêm đốt lửa trong khi cũng là một trong những lần ngọn lửa tin yêu, khát vọng trong trái tim đơn vị văn cháy lên, sáng sủa lên, rượu cồn viên con người, giục giã con người...
Nhưng thực tế phũ phàng - thực tế cuộc sống thường ngày nước Đan Mạch trong thời điểm giữa nuốm kỉ XIX, khi đơn vị văn viết sản phẩm này và thực tiễn ngày nay của rất nhiều đất nước đói nghèo trên trái đất, vẫn xoá đi mộng tưởng của em nhỏ nhắn bán diêm với biết bao người nghèo nàn khác nữa. Bởi vì thế, khi em bé nhỏ được gặp lại bà cũng là lúc em từ biệt cõi đời. Đoạn chấm dứt tác phẩm, từ câu "Sáng hôm sau..." đến hết, nhắc về chết choc của cô nhỏ bé bán diêm. Từ hầu như dòng văn bay lượn, chói sáng sủa đầy hóa học lãng mạn sinh hoạt cuối đoạn trên, mang lại đây, ngữ điệu như trĩu xuống, vơi nhàng, ngấm thía một âm điệu bi quan thương. Tất cả buồn, gồm thương tuy vậy không bi luỵ mà lại vẫn trong sạch và nồng ấm, đúng như ánh sáng và hơi ấm của một ngày đầu năm. "Em sẽ chết vì chưng giá lạnh lẽo trong tối giao thừa".Vâng, cho đến những dòng ở đầu cuối của tác phẩm, đơn vị văn vẫn dùng phần lớn hình ảnh đối lập, tương phản siêu đặc sắc. Giữa ngày đầu năm mới hứa hẹn đầy đủ mầm sống bắt đầu mọc lên, gồm một em bé xíu chết. Tín đồ chết vào băng giá bán từ tối khuya mà mang đến rạng sáng đôi má vẫn hồng, đôi môi vẫn "mỉm cười". Mọi fan bảo nhau: "Chắc nó ý muốn sưởi mang đến ấm", một các bước bình thường, nhưng thực chất em nhỏ nhắn đã sống những phút kì diệu, thân cảnh "huy hoàng thời gian hai bà cháu cất cánh lên để đón lấy những thú vui đầu năm"... Diễn tả "một cảnh tượng thương tâm" về tử vong của cô nhỏ nhắn bán diêm, ngòi cây viết của An-đéc-xen vừa thực, vừa mộng. Sự thực là em nhỏ bé khốn khổ kia vẫn chết. Nhưng đấy là một chết choc đẹp, hình thái thể xác bị tiêu diệt mà linh hồn, thèm khát của em nhỏ xíu vẫn sống, sinh sống trên đôi má hồng, đôi môi sẽ mỉm cười, sinh sống trong cánh tượng huy hoàng cùng bà bay lên đón năm mới. Nói đến cái chết, fan ta tuyệt nghĩ cho tới bi kịch. Dẫu vậy viết về tử vong của cô bé xíu bán diêm như thế, thắng lợi của An-đéc-xen là một bi kịch lạc quan. Rõ ràng, tới các dòng cuối của áng văn, tình thương, lòng tin con tín đồ và khát vọng đầy đủ điều tốt đẹp nhất cho con fan trong cõi lòng bên văn Đan Mạch - ông già nhắc chuyện cổ tích danh tiếng ấy, ngấm đẫm hóa học nhân đạo, nhân văn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.